Lý do khiến tôi dừng hack. Mãi mãi. ( phần 2)

blogging, blog, cafe blog

Tôi như đóng băng trong sự sợ hãi. Sự ớn lạnh chạy dọc cơ thể và sự hoảng loạn lấp đầy tâm trí tôi. Chuyện gì đã xảy ra với mẹ tôi? Bà ấy vẫn ỔN chứ? Thằng KHỐN nào đang cầm điện thoại của bà ấy? Tôi biết tôi cần bình tĩnh, nhưng.. có điều gì đó không đúng. Tôi đưa điện thoại lên và nhìn vào số ID người gọi. Nó chỉ ghi là “Mẹ”, và không có số. Fuck! Sao tôi lại có thể ngu ngốc thế chứ, hắn ta chỉ giả mạo ID người gọi thôi, chắc hẳn muốn khiến tôi rối trí. Tôi phải tiếp tục cuộc nói chuyện, phải có cái gì đó mà tôi sẽ bỏ lỡ.

– “Ô.. Ông đang làm gì với điện thoại của mẹ tôi? Bà ấy đâu? Bà ấy ỔN không?”
Tiếng cười đến từ đầu dây bên kia,… một tiếng cười quỷ quyệt, kinh tởm. Tôi quyết định ghi âm lại cuộc gọi, tôi sẽ thử xử lý đoạn ghi âm và có thể sẽ tìm được giọng thật của hắn. Chắc hẳn không nhiều, nhưng tên khốn này biết nơi tôi sống và có lẽ cũng biết bố mẹ tôi là ai.
Hắn bắt đầu nói.

– “Danny, Danny, Danny!.. Sự an toàn của mẹ cậu phụ thuộc vào kết quả của trò chơi nhỏ này. Tôi đã nói với cậu là mạng sống của một người đang ở trong sự nguy hiểm nhưng, không nhất thiết phải là mạng sống của người chơi..Đúng chứ? Vậy, cậu đã sẵn sàng để chơi chưa?”.

Vào thời điểm đó tôi đã có một suy nghĩ; thế quái nào mà James có thể nhìn thấy tôi? Không hề có chiếc camera nào được kết nối tới wifi, camera trên desktop đã bị ngắt kết nối và tôi cũng đã lỡ phá hỏng camera của laptop. Một suy nghĩ khác nảy ra trong đầu… có lẽ nào hắn đã đột nhập vào căn hộ của tôi và đặt những chiếc camera khi tôi ở bên ngoài? Nhưng… tại sao hắn lại phải mạo hiểm làm việc đó với nguy cơ bị bắt gặp cao như thế?? Chẳng may nếu tôi có camera trong nhà và sẽ biết được hắn đang làm gì thì sao?
Không! Hắn chắc hẳn đang sử dụng những thiết bị của tôi!

– “Có vẻ như tôi không được lựa chọn, James. Vậy thì chơi cmnđ!”

Tôi đã mường tượng và sẵn sàng cho những điều mà hắn ta sắp yêu cầu. Có lẽ chúng tôi sẽ cùng xem một vài bộ phim kinh dị và vài trò chơi kiểu như là một level ngắn của tựa game Mario Kart…vv. Đột nhiên tôi sực nhớ ra một điều và ngay lúc đó tôi thật sự muốn tự đá bay mình ra khỏi nhà vì sự ngu ngốc của bản thân… Trong tay tôi đang cầm một thiết bị duy nhất có camera và đang được kết nối với wifi. Chính là cái điện thoại chết tiệt của tôi! Phỏng đoán là thế nhưng tôi không muốn kết luận vội vàng về việc nó là thiết bị có camera duy nhất đang được sử dụng, vì thế, tôi quyết định sẽ thử kiểm tra nó… Nhưng trước khi tôi kịp làm bất kì điều gì thì hắn ta lại nói.

– “Well well Danny, tôi phải nói một điều, cậu thật sự rất cản đảm. Hầu hết mọi người khi ở trong tình cảnh này đều sẽ khóc lóc hay cầu xin tôi dừng lại. Điều đó rất tuyệt!”

Tôi đã nghe quá đủ những lời chết tiệt đó rồi. Đã đến lúc phải bắt đầu kiểm tra giả thuyết của mình. Bắt đầu googling về những thứ ‘shit’ kiểu như: “how to track a phone call (làm thế nào để định vị cuộc gọi)” và “how to find cameras in a house (làm thế nào để tìm thấy camera trong nhà)”. Tôi muốn xác minh việc hắn ta có thể nhìn từ camera của tôi và phải đủ chắc chắn về sự nhận định đó.

– “Oh Danni, thật sự rất ‘cute’ khi mà cậu vẫn cố chống cự lại. Nhưng tôi có thể đảm bảo với cậu rằng, cậu sẽ không thể nào định vị được cuộc gọi và cũng sẽ không thể biết được tại sao tôi có thể thấy cậu đâu!”

Điên máu lên rồi! Tôi bỏ chiếc điện thoại ra và móc từ trong túi một chiếc USB dongle! Nếu thằng khốn này đang ở trên wifi vậy thì tôi sẽ khiến hắn nghĩ rằng hắn đang kiểm soát tất cả thiết bị của tôi. Tôi mò tìm cái laptop trong khi cố gắng tạo ra ít tiếng động nhất có thể, bỏ chiếc điện thoại cách xa những cái mà tôi đang làm, và rồi tôi đã tìm thấy chiếc laptop, khởi động nó và cắm Dongle vào nó.

– “Yeah well, tôi cũng thừa nhận tôi chính là một tên có can đảm… vậy, khi nào chúng ta sẽ chơi, James? Và luật chơi chính xác là gì? Tôi muốn chiến thắng trò chơi bằng những cái luật nhảm cức của ông.”

Chiến lược của tôi là tỏ ra không hề sợ hãi hắn ta. Sự thật, phải nói rằng tôi đang cực kì lo sợ. Nhưng tôi biết rằng ngay khi hắn nhận thấy sự hoảng loạn nào đó trong tôi, hắn sẽ hoàn toàn ‘điều khiển’ được tôi, tôi rất muốn chửi thề và quên đi hết những cái ý nghĩ vớ vẩn ngay từ lúc mọi chuyện chết tiệt này bắt đầu. Laptop của tôi đã khởi động xong. Rất tốt! Tôi biết thằng khốn này đang dùng network của tôi bằng cách nào đó. Vì thế tôi quyết định hack vào network và tìm hiểu làm thế nào mà hắn truy cập được. Có lẽ hắn sẽ bỏ sót lại vài manh mối.

– “Luật rất đơn giản, Danni. Cậu muốn làm người phán xử, ban hội thẩm hay đao phủ rồi chúng ta sẽ lướt qua lịch sử về Hiệp sĩ Công Lý màu Trắng của cậu, và xem qua về việc cậu thực sự anh hùng đến thế nào”

Anh hùng…Hero… huh… Tôi nhớ lại… đó là thời điểm tôi đã nghĩ tôi là một Hero… có lẽ là khi tôi đã làm cho đứa bé đó kết thúc cuộc đời mình. Tôi đã tự nói với bản thân tôi là một Hero vì đứa bé ấy sẽ không đau đớn như những đứa trẻ khác. Thật sự, tôi có phải là một kẻ sát nhân?? Quá khứ đấy đang đến để ám ảnh tôi?… Không! không còn thời gian để suy nghĩ về điều đó. Không chỉ mạng sống của tôi đang bị đe dọa tại đây, tất cả mọi người tôi quan tâm cũng đang gặp nguy hiểm và giờ không phải thời gian để ngồi tự kỉ!

– “Hah…Hero… Thật là cute đấy, James, nhưng tôi luôn biết tôi là một con quỷ dữ. Tôi có một sự tà ác cần thiết. Nhưng chắc chắn rồi, hồi ức về quá khứ, có lẽ nó sẽ gợi nhớ cho ông người mà ông đang đề cập tới.”

Sự cố gắng của tôi không mang lại điều gì. Tôi đã đột nhập vào network nhiều lần nhưng không thể tìm thấy bất cứ dấu vết của thiết bị nào cả, không một dấu vết của việc lưu chuyển thông tin… Chờ đã!…lưu chuyển thông tin?? Lưu lượng dữ liệu vào và ra? Fuck! Tôi thật ngu ngốc mà. Thế nào nhỉ… hắn ta có thể nhìn thấy luồng trực tiếp từ màn hình của tôi, điều đó có nghĩa là tôi có lượng dữ liệu truyền ra đến nơi nào đó phải không? Tôi bắt đầu giám sát lượng dữ liệu truyền ra. Đường truyền tuy được mã hóa nhưng nó vẫn chỉ là một address. Một server mà thông tin đó đang đi qua. Tôi đã tìm thấy address của server và quyết định làm vài thứ vô cùng ngu ngốc, việc đó đã có thể khiến tôi tự kết án tù cho mình hoặc tệ hơn, tôi không được quyền truy cập tới một máy tính thế nhưng tôi lại quyết định rằng đó là một cái giá nhỏ bé để trả cho sự an toàn của gia đình tôi.
– “Well well Danny, hãy xem màn hình của cậu như những images pop-up. Leeeeets roll the tape ladies and gentlemen!”

Thật là tâm thần! Tôi không dành nhiều sự chú ý đến âm thanh từ giọng nói của hắn và đồng thời tôi cũng đang cài đặt Botnet chuẩn bị cho một cuộc tấn công DDOS. Hy vọng là nếu tôi đưa server xuống từng bit, tôi sẽ có thể tìm ra nơi mà requests được gửi đi và định vị nó từ đó. Đó là một quá trình dài nhưng sẽ có thể hoạt động được. Tôi cũng đã dừng ghi âm cuộc gọi rồi gửi đoạn ghi âm qua chiếc laptop. Trong khi tôi luôn phải giữ điện thoại cách xa nó,.. từ khi hắn ta không nói về nó nữa, giả thuyết của tôi về việc chiếc camera duy nhất đang hoạt động là chiếc điện thoại đã gần như hoàn toàn chính xác. Cuối cùng tôi đã cảm thấy mình đang thực hiện những bước đi đúng đắn trong một ván cờ rối rắm quanh co này. Tôi cũng hi vọng tôi sẽ là người nói “chiếu tướng” khi kết thúc ván cờ.

– “Nạn nhân số 1: Brock. 16 tuổi. Cậu đã phá hoại mối quan hệ tình cảm của anh ta và khiến anh ta bị đuổi ra khỏi nhà. Anh ấy đã phải sống 3 năm ngoài đường trước khi đột tử vì chơi heroine quá liều… Đó không phải là điều tốt đẹp gì, Danni.”

Một bức ảnh của anh chàng Brock – 16 tuổi hiện ra trong pop-up. Hắn ta đã chết? Fuck, Hắn là một thằng khốn nạn nhưng không đáng để chết. Có lẽ tôi đã đi quá xa rồi… quá xa rồi… nhưng tôi không thể thú nhận nó! Không thể với tâm lý này. Tôi phải thể hiện với hắn ta rằng tôi không có trái tim.

– “Well well cuộc sống thật nhàm chán, quá trình thích nghi để sinh tồn và tất cả những thứ khác,.. có lẽ anh ta nên cẩn thận với người mà anh ấy đã nhận định sai lầm.”
Một nụ người kinh tởm khác, James đang thích thú với điều đó… Tôi có nên làm? Không có thời gian để trì hoãn vào thời điểm này được. Tôi đặt điện thoại lên cái loa và để nó vào bàn làm việc, vì sợ rằng camera phía trước có thể được sử dụng nên tôi đẩy nó ra khỏi tầm nhìn và bỏ một đầu tai nghe vào tai trái. Giờ là lúc để chỉnh file ghi âm và sửa đổi nó để thử nhận diện giọng nói.

– “Danni, mọi chuyện sẽ không kết thúc tốt đẹp nếu cậu không tỏ ra ăn năn hối hận. Bây giờ, cuộc vui bắt đầu. Cậu có nhớ bạn gái của anh chàng Brock kia không? Đây là thời điểm thú nhận đấy, Danniiiiiii”

Bất chợt, giống như nó đang sống, PC của tôi đã tự mở Skype lên và tự động đăng nhập. Fuck, tôi thật ngu ngốc, tôi đã thực sự được lười biếng rồi sao?… Một dãy số được đánh vào và nó bắt đầu quay số. Ring ring….

– “Ông muốn tôi làm gì hả James? Nói với cô ấy thằng khờ đang online là tôi và chuyện Brock không ngoại tình à? Nó sẽ thay đổi được điều gì?”
Botnet của tôi đã sẵn sàng và tôi bắt đầu tấn công địa chỉ server ngay lập tức. Tôi đã xem xét kĩ càng tỉ mỉ lưu lượng vào ra. Tất cả mọi thứ mà tôi cần bây giờ là một “hiccup”, có vài thứ sẽ đưa tôi tới chỗ James. Khoảnh khắc đó giống như toàn bộ thế giới đang bị đè nén đến mức dừng lại. Khoảnh khắc đó, tôi sẽ không thèm quan tâm dù Mặt Trăng có rơi xuống Trái Đất để kết thúc cuộc đời chúng ta. Tất cả những gì quan trọng là luồng thông tin này. Tick tock tick tock tick tock…. Tôi có thể nghe thấy rõ ràng từng âm thanh trên chiếc đồng hồ đeo tay của tôi….

Đây rồi! Một đầu mối… phew! tôi thở phào, ngay trước đó tôi đang bắt đầu mất dần hy vọng. Không thể trì hoãn, tôi lập tức làm việc với manh mối có được, đây là thông tin của James? Một lần tôi đã tưởng tượng kết nối của hắn ta tới network của tôi có thể bị ngắt khi tôi đột nhiên nhìn thấy một “request ping” nhưng không có gì trở lại cả. Có phải rằng hắn ta quá bận để làm tôi cảm thấy tội lỗi hay là hắn quá tự mãn vênh váo đến mức không để ý đến nó?

– “Hello?” Giọng của một cô gái. Cô ấy có giọng nói thật sự rất cute, là James đang móc nối chúng tôi? Thật là! Sai thời điểm cho việc đùa giỡn ở đây rồi!
James nói với tôi: “Go on Danni! Trả lời cô ấy đi. Nói với cô ấy tên của cậu và việc mà cậu đã làm với Brock.”
Chần chừ một chút, tôi quyết định tiếp tục, đúng là hắn ta không gọi cho tôi từ số của mẹ tôi, nhưng điều đó không có nghĩa hắn ta vẫn không thể làm hại bà.

– “Liz phải không? Daniel Kurt đây. Chúng ta đã học cùng trường với Brock.”
Một chút ngập ngừng, tôi không thể tưởng tượng được sự lúng túng khó xử đó của mình với cô ấy. Tôi không có thời gian để quan tâm về nó dù tôi đã chạy một tìm kiếm trên address và trong khi nó chạy, tôi tiếp tục chỉnh sửa đoạn ghi âm.

– “Danni? Thằng nhóc nhút nhát thường xuyên bị đánh đập ấy à?”
Ahhh con khốn. Hooking us up my ass! Tôi đã phải chống lại sự thôi thúc hét to lên và muốn giáo dục cho cái sự ngu dốt của cô ta về hội chứng tự kỷ. Mặc dù vậy, đó không phải là mối quan tâm của tôi. Ít nhất là tin tức này sẽ không gây ra sự đau khổ cho tôi như tôi nghĩ.

– “Vâng đó là tôi, đứa trẻ nhút nhát đây.” Tôi cười và tôi có thể thề rằng tôi cũng nghe James đang cười vậy. Đồ khốn nạn! “Vậy nghe này, cô còn nhớ Brock Leland? Lúc đó cô đã ngủ với cậu ấy.” – Tôi nghĩ có lẽ đây không phải là câu đáng lựa chọn để nói.

– “Yeah tôi nhớ anh ấy, tôi nghe rằng anh ấy đã chết vì dùng ma túy quá liều, nó khiến tôi cảm thấy kinh khủng khi chia tay với anh ta…” *một chút im lặng*, “Tại sao?” – tôi nói.

Fuck! Tôi phải nói điều đó như thế nào? Đó là một sự thú tội, nếu nó được đưa cho cảnh sát.. tôi sẽ bị bắt?? Fuck, có cơ hội nào giúp tôi bỏ qua việc đó đi không? Tôi lúc đó mới 16 tuổi, đó có phải là vấn đề? Tôi đã đọc ở đâu đó là các tội ác phạm phải trước năm mình 18 tuổi sẽ không được giải quyết nữa. Lúc đó tôi chỉ là 1 đứa trẻ thôi? Chết tiệt. Thật sự phải đến địa ngục với điều đó sao? Tôi cần phải dừng việc điên rồ này trước khi hắn ta bắt tôi thú tội với một nạn nhân của một vụ tấn công tội phạm, sau 18 tuổi.

Một sự ngập ngừng rất lâu. Giúp tôi có thêm thời gian để làm việc với đoạn ghi âm. Chưa có người nào được tìm ra và máy vẫn đang chạy để tìm kiếm địa chỉ đó. Tại sao nó vẫn chạy mãi vậy??

– “Danni..” Giọng cô ta vô cùng nhẹ nhàng. Tôi đang chờ đợi một cảm xúc khác. Một âm thanh giận dữ thì sẽ còn dễ hiểu hơn.
– “Yeah…”
– “Tôi biết…”……
………
/u/ Menmaro

Subscribe
Notify of
guest
0 Bình luận
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x