Lý do khiến tôi dừng hack. Mãi mãi. ( phần 1)

blogging, blog, cafe blog

Trước hết để tôi báo trước với các bạn rằng đây là câu chuyện từ một người bạn tốt của tôi. Vì sự an toàn của cậu ấy tôi sẽ không dùng biệt hiệu hay tên thật của cậu ta. Tôi sẽ dùng một cái khác thay thế. Tôi cũng sẽ kể lại ở ngôi thứ nhất bởi cậu ta đã cho tôi toàn quyền sử dụng câu chuyện và thừa biết tôi thích viết lách ra sao. Giờ thì bắt đầu câu chuyện thôi.

Tôi đã dính liền tới cái máy tính trong suốt quảng thời gian trưởng thành. Từ khi tôi bắt đầu bập bẹ biết nói, tôi đã bắt đầu vọc cái máy tính của ông chú, chơi hết trò này đến trò khác. Đến khi tôi lên 10 thì tôi đã có khả năng chiếm dụng tài khoản msn của mọi người trong gia đình và khiến họ gửi cho nhau những tin ngắn ngớ ngẩn. Ờ thì lúc đó tôi mới chỉ 10 tuổi thôi nên mấy cái tin nhắn toàn kiểu “Tôi ghét ông” hay “Trả lại tôi con siêu nhân đây”.

Bạn biết đấy, tôi chẳng có người bạn nào cả. Tôi bị bắt nạt và chèn ép nhiều lắm. Tôi là một đứa trẻ tự kỉ, có lẽ đó là lí do khiến bọn nhóc bắt nạt tôi. Tôi không biết lí do chính xác, và có lẽ tôi sẽ không bao giờ biết được. Ông già tôi luôn nói với tôi rằng tôi phải đứng lên vì chính mình, phải cho bọn chúng thấy là tôi không hề run sợ. Sự thực thì tôi không thể chống lại bọn chúng. Tôi đã cố, nhưng những cú đấm của tôi quá yếu và những cú đá của tôi chỉ là trò đùa. Tôi đã dành phần lớn thời gian trong suốt 6 năm nghĩ rằng cách duy nhất để tôi chống lại là tấn công vật lý. Nào tôi biết rằng thế giới mà tôi lớn lên cùng, thế giới ảo đó, chuẩn bị trở thành một trang sách mới – một cuộc sống mới cho bất cứ ai.

Và từ đó, sai lầm của tôi ngày càng chồng chất. Tôi 16, mọi người xung quanh bắt đầu sử dụng Facebook, Twitter, bất cứ mạng xã hội nào nổi tiếng, họ đều tham gia. Tôi có một kẻ bắt nạt “chính” mà bạn có thể gọi hắn là Brock. Brock đúng là kẻ đo ni đóng giày của từ “thằng khốn”. Tôi nghĩ rằng những gì tôi bắt hắn trả giá sau này cũng khiến tôi khá hơn vì điều đó.

Brock thích khoe khoang lắm. Hắn có cô bồ siêu nóng bỏng, cơ thể cường tráng và hắn siêu giỏi thể thao. Điểm trừ duy nhất của hắn là hắn ngu vãi cớt. Hắn ghét những ai học hành giỏi giang. Và, ngạc nhiên chưa, tôi là một học sinh giỏi. Tôi giỏi giải quyết những vấn đề một cách bất ngờ. Tôi nghĩ đó là điểm tốt của việc tôi tự kỷ. Brock ghét điều này, và hắn quyết làm cuộc đời tôi trở nên khốn khó.
Tôi đã cố chống lại hắn bằng cơ thể còm cõi của mình. Quên béng mất rằng vũ khí mạnh nhất của tôi là trí óc. Một ngày nọ, tôi đang lướt Facebook thì thấy tài khoản Brock gợi ý kết bạn. Hắn đặt chân vào thế giới của tôi, và đột nhiên, mọi thứ chợt đi vào đúng chỗ. Tôi tạo một tài khoản khác, chỉnh sửa nó và làm nó trông như một cái bình thường. Tôi kết bạn với Brock và cố gắng tìm hiểu mọi thứ về hắn càng nhiều càng tốt. Tôi cũng tìm và kết bạn với cô bạn gái của hắn nữa.

Tôi gửi cho Brock một email từ “Facebook” với nội dung là tài khoảng của hắn đã bị xâm phạm và hắn cần tải một file PDF bao gồm mọi dữ liệu bảo mật mới được cập nhật. Tất nhiên là để giữ lại tài khoản hắn đã down file về. Đần độn. Tôi truy cập vào laptop của hắn và tìm được tất cả mọi thứ về hắn. Lúc đó trong tay tôi có đủ thông tin tới mức tôi có thể nói cho bạn biết hắn đang ở đâu, đang làm gì và làm cùng với ai. Tôi cũng khiến cái camera ở laptop hắn gửi tôi ảnh hắn hàng ngày để theo dõi mọi hành vi.

Khi bạn gái hắn qua nhà chơi, tôi đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi. Tôi bật ứng dụng “hẹn hò online” lên và bắt đầu gửi tin nhắn đến cho Brock. “Hey cưng à, mong gặp anh ngày mai quá, tuần trước thật là đỉnh.” Tôi sẽ không đi vào chi tiết đâu, nhưng bởi những thông tin mà tôi thu thập được tôi đã thuyết phục được bạn gái hắn tin rằng Brock có một người bạn gái online. Tôi không dừng lại ở đó. Tôi download về laptop của hắn càng nhiều gay porn càng tốt. Vào thời điểm đó đồng tính luyến ái không được chấp nhận nhiều như bây giờ, do đó bạn có thể hiểu phụ huynh hắn phản ứng ra sao với cái “ổ sướng” của hắn. Hắn không bao giờ quay lại trường nữa, tôi đoán là hắn chuyển sang thành phố khác. Tôi không biết, cũng chẳng thèm quan tâm, với tôi đó là một chiến thắng nho nhỏ và tôi tận hưởng từng phút giây của nó.

Giờ thi tôi ước mình đã dừng lại ở đó. Chúa ơi, giá mà tôi đã dừng lại lúc đó. Nhưng tôi đã nghiện. Nghiện cái cảm giác chính tay mình thực thi công lý, cảm giác khiến tôi yêu thích và muốn nhiều hơn nữa. Vì thế, tôi chuyển sang tấn công bọn tội phạm, những kẻ sử dụng dark web để ẩn náu và lây lan sự bẩn thỉu của chúng. Trong suốt 4 năm ròng, tôi là một cái đinh trong mắt chúng. Ấu dâm, hiếp dâm, kẻ buôn bán ma túy, tất cả. Nếu bọn chúng dùng mạng, tôi sẽ khiến chúng sống trong địa ngục. Tôi nghĩ rằng tôi thông minh lắm, rằng tôi che dấu mình tốt lắm. Nhưng rồi, mẹ nó, có thứ gì đó theo dấu chân tôi. Và hắn sớm cho tôi biết.

Tôi thức dậy vào một buổi sáng nọ, như những ngày bình thường khác, rán trứng và nướng bánh mì cho bữa sáng với một ly nước cam. Khởi động máy tính và lướt Reddit. Như thường lệ thôi, ai đó than phiền thứ gì đó đang bị áp đảo, thứ gì đó bị khống chế, những nhà thiết kế trò chơi không lắng nghe. Những tiếng cười nhẹ nhàng bình thường mỗi sáng. Rồi tôi nghe một tiếng ping, tiếng thông báo Facebook Messenger. Kì vậy, tôi đã mở facebook đâu. Hay tôi mở rồi mà quên nhỉ? Cơ mà tôi đâu có hay dùng Facebook. Nó khá lạ, nhưng chưa đủ để báo động tôi. Một tin nhắn đến, từ kẻ nào đó mà tôi không biết, “Danni này, thời tiết ở Nhật Bản thế nào?”

Cái đéo gì vậy? Thời tiết ở Nhật Bản áo? Tôi đang ở đầu bên kia địa cầu. Tên tài khoản là James Puckerson. Trên màn hình khác, tôi lướt nhanh trang cá nhân của gã để tìm bất kì người bạn chung nào, ai đó tôi đã gặp ở một bữa tiệc nào đó, có lẽ thế. Tôi vẫn gõ trả lời gã “Trời nắng, tôi hi vọng thế, ai cũng biết là tôi ghét mưa mà.” Tôi vẫn không ngừng tìm kiếm, nhưng không có gì đáng quan tâm xuất hiện. James trả lời “Ôiii một anh chàng vui tính đó. Nói tôi nghe này Danni, cậu có thích chơi game không?”

Đến lúc này tôi vẫn nghĩ là gã đang ám chỉ các trò chơi điện tử. “Tất nhiên rồi bồ tèo, ông bạn định chơi gì? League of Legends? DoTa? Trò nào cũng được hết.”

“Ôi Danni à, tôi đâu có thèm mấy trò chơi con nít đó. Ý tôi là
trò chơi thật sự kia. Cậu biết đấy, những trò mà liên quan đến mạng sống của người khác ấy.”
Tôi bật cười, có kẻ nào đó đã hack tài khoản Facebook của tôi, kết bạn với cái tài khoản kì lạ này và giờ thì đang trêu chọc tôi.
“Nào nào Danni, đây không phải trò đùa đâu. Tôi chơi mấy trò chơi này hết sức nghiêm túc đấy.”
Ờ hả?? Làm thế quái nào gã biết tôi vừa cười? Gã đoán mò sao? Sẽ không có cách nào hắn thấy được tôi, camera của tôi đâu có cắm và làm sao mà hắn mò vào căn hộ của tôi được? Tài khoản Facebook của tôi có một địa chỉ giả, và tôi cũng chưa bao giờ dùng địa chỉ thật, kể cả trên Amazon hay eBay. Đây chắc hẳn là một trò đùa.
Tôi trả lời: “Được thôi ông bạn, tôi đang chán vđ ra đây”. Tôi đang cố mua thời gian và tìm xem thằng khốn này ở đâu tòi ra. Tôi lùng sục khắp nơi để tìm bất cứ manh mối nhỏ nào. Tìm thấy gì đó cũng được, rồi từ đó tiếp tục tìm kiếm tiếp. Sau cùng tôi cũng tìm được một địa chỉ. Khi tôi nhìn lại dòng địa chỉ, cả người tôi đóng băng. Tôi có thể thấy mặt mình cắt không còn một giọt máu. Đó là địa chỉ của tôi. Tôi là đứa duy nhất sống tại đây nhưng bằng cách nào đó thằng khốn này lại dùng địa chỉ của tôi để che dấu. Ping! Một tin nhắn nữa lại đến.
“Tôi thấy là cậu đang trở nên tái mét kìa Danni, có chuyện gì thế? Cậu không tin vào những bóng ma sao?”
Tôi không thể cử động, thằng khốn này có thể thấy tôi, hắn biết mọi hành động tôi đang làm và tôi không biết phải làm gì. Tôi có nên chạy thật nhanh khỏi đây và đốt sạch mọi thứ không? Đốt ổ cứng của tôi và nghiền nát bo mạch chủ. Chuyện đéo gì đang xảy ra thế này?
“Ring ring Danni à, ring ring”

Điện thoại tôi bắt đầu kêu, nhưng không phải James gọi. Người gọi đến là mẹ tôi. Tôi nhấc máy.
Có chút băn khoăn khi trả lời, bởi tôi không thể để lộ cho bà biết rằng tôi đang sợ điều gì đó, bà sẽ lo lắm. Tôi cố tỏ ra bình tĩnh.
“Chào mẹ, mọi thứ ổn chứ?”

Âm thanh tôi nghe thấy sau đó khiến tôi hoảng hốt đánh rơi điện thoại của mình, nó khiến thôi nhận ra rằng mọi thứ là thật và đây không phải là trò đùa. Một giọng nói, rõ ràng đã bị bóp méo để che dấu thân phận kẻ gọi. Nhưng mối đe dọa là có thật, và tôi biết kẻ đó là ai.
“Danni này, thời tiết ở Nhật Bản thế nào vậy?”
—–
/u/ Menmaro
Nguồn dịch: Nguyễn Chi (Reddit Việt Nam)

Subscribe
Notify of
guest
0 Bình luận
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x