Cách nhanh nhất để thành công – Chặn mọi đường lùi
1) Mình làm về mảng tuyển dụng kỹ sư trình độ cao cho bên Nhật nên thường xuyên phải giải đáp khó khăn của các bạn bên kỹ thuật muốn học tiếng Nhật nhanh để có nhiều cơ hội đi làm. May chợt nhớ ra cô bạn cấp 3 từng được một trung tâm tiếng Nhật PR rầm rộ về chuyện chỉ trong một năm đạt được N2 tiếng Nhật để cầu cứu mở workshop giải đáp thắc mắc.
Để các bạn không quen tìm hiểu rõ thêm, thì tiếng Nhật có 5 chứng chỉ, thấp nhất là N5, cao nhất là N1. Một năm từ không biết gì đạt được đến N2 thì như kiểu bạn mù tịt tiếng Anh mà sau một năm thi được 7.5-8.0 IELTS ấy. Hơi giống kiểu trong truyền thuyết.
Bạn kể hồi đó vừa ra trường, tiếng Nhật đang rất hot, tin tuyển dụng nào cũng có tiếng Nhật lương $1000. Thế nhưng mọi người xung quanh đều bảo để được N2 phải mất tầm 2,3 năm. Bạn nghĩ bây giờ đã ra trường, mất 2-3 năm học thì quá lâu, mình làm gì có thời gian nữa! Mặc cho mọi người ngăn cản, bạn vẫn quyết tâm tự học tự ôn, nhiều hôm 9h đi làm về vẫn ngồi vào bàn học đến 12h. Cứ cố gắng như thế, vì nghĩ đến chuyện phải học được, đi làm có lương cao, vì bạn ấy rất rất mong muốn có đủ tiền để đi vòng quanh thế giới.
Bạn kể hồi ấy nộp đơn thi N4, N3, N2 cùng lúc (thời điểm thi khác nhau), tính là để xem sự cố gắng của mình trong một năm đến đâu. Sau nghĩ lại muốn nộp lại mà trong túi chẳng còn tiền, nên đâm lao phải theo lao. Mỗi lúc nản lại nghĩ đến cái ước mơ được đi, được vùng vẫy, lại hỏi tại sao mình bắt đầu, mà miệt mài học.
Và bạn thành công.
Bạn nói không phải giỏi, không phải năng khiếu, điều duy nhất giúp bạn làm được là ý chí, là luôn nhớ rằng đó là con đường duy nhất để đạt được điều mình muốn. Giờ với trình độ tiếng Nhật ổn, bạn đi làm Biên phiên dịch cho công ty Nhật và ấp ủ tương lai trở thành freelance, thực hiện ước mơ được đi thật nhiều như những tiền bối bạn đang gặp.
Câu chuyện của bạn khiến mình bừng tỉnh. Lần cuối cùng mình làm được một điều mình có thể gọi là thành công.
2) Cách đây một năm, mình, thất nghiệp. Tốt nghiệp loại giỏi trường tốt, du học một năm, đi làm một thời gian, và nghỉ vì không chịu được áp lực. Sau đó là những tháng lún sâu vào tuyệt vọng vì kỳ vọng của mọi người, kỳ vọng của chính mình. Mình ăn thật nhiều như một cách giải toả, và mình rơi vào một trạng thái mà sau này mình vô tình gặp mới biết gọi là eating disorder. Mình tăng cân, và mỗi lần nhìn vào gương mình thực sự thấy khinh bỉ chính bản thân.
Cho đến một ngày, mình bắt gặp trên insta những hình ảnh transformation của một chương trình tập của một chị fitness coach người Mỹ. Gần như không thể tin nổi, người tập trước và sau, chỉ sau 28 ngày đã thay đổi vượt bậc. Những ngấn mỡ biến mất thay bằng thớ cơ săn chắc, gương mặt u ám thay bằng nụ cười và những giọt mồ hôi lấp lánh. Càng nhìn vào nhiều hình ảnh mình càng tò mò và thôi thúc, phải tìm hiểu và cuối cùng là quyết định mua chương trình tập ấy.
28 ngày, mỗi ngày 28 phút tập luyện. Và bạn sẽ chứng kiến điều bạn chưa bao giờ đạt được trước đây.
Thú thật, trước đó, mình ám ảnh bởi cân nặng đã lâu, đã thử nhiều cách, low carb, healthy food, yến mạch, cardio đủ cả, đã từng cắn răng mua cả gói coach 15 triệu định đổi đời mà không đến đâu.
Nhưng lần ấy, mình đã chẳng còn gì nữa. Mình tự nhủ chỉ lần này thôi, hãy làm đến cùng xem sao. Trong 2 tuần sắp tới, tập đi, đừng bỏ ngang nữa. Nếu chỉ một việc thế này mà mày bỏ, mày sẽ mãi mãi thất bại như bao lần đã thất bại, làm sao có thể đương đầu với những khó khăn sắp tới khi đi làm, làm sao có thể hoàn thành được bất-cứ-cái-gì??
Và mình tập. Mỗi 1 set trong 28 phút là một lần những thớ cơ bị đốt nóng, mồ hôi đầm đìa, cảm thấy kiệt sức, thở không ra hơi, nguyền rủa cái chương trình tập này và tự hỏi tại sao, tại sao phải hành xác thế này?!? Thế mà kết thúc, với cả những đau đớn ê ẩm, mình thấy nhẹ nhõm và tràn đầy sức mạnh.
Mình giữ đúng lời hứa. Mình tập vào cả những hôm đi liên hoan muộn mới về. 10h đêm, mặc quần áo, xỏ giày, tập. Những ngày gia đình bất hoà và thế giới như sụp đổ, mình lao ra đường, vừa đi xe máy vừa khóc như điên. Nhưng rồi mình quay về, mặc quần áo, xỏ giày, tập.
2 tuần đầu mình giảm 3kg. Gần 2 tháng sau là 6kg. Lần đầu tiên trong đời.
Mình viết một cái status vui vui: cứ bình tĩnh, bằng lái sẽ thi được, việc sẽ có, rồi sẽ gầy, người yêu sẽ đến, quan trọng là phải bình tĩnh. Mình vẫn tập đều, như một thói quen. 3 tháng sau quay lại giật mình thấy mọi thứ trong status đã thành sự thật.
Nếu không có điểm chạm đáy, không còn đường lui ấy, có lẽ không bao giờ mình bắt mình phải theo đuổi một chương trình tập đến cùng.
Khi chúng mình có quá nhiều đường lui, có lẽ thật dễ để chọn bỏ. Bạn có tin không? Nếu bạn chưa làm được điều gì đó, chỉ vì bạn chưa chặn hết mọi đường lui thôi.
Start with why
Get rid of backup plans
The rest, is history.
Nguồn: Thao Nguyen