Chuyện cảm tình cá nhân, tớ xin mượn bài viết này trải lòng ra một tí.
—
Tớ có ba người bạn thân. Bốn tớ là một nhóm. Bạn từ những năm cấp 3, trong đó, có một người có vị trí rất quan trọng với tớ, cậu ấy là Ph. Có thể nói khái quát là cậu ấy đã “hồi sinh” tớ sau quãng thời gian bê bối và hoảng loạn năm lớp 9.
Người yêu Ph, là P, cũng trong nhóm. Một đoạn thời gian, bọn tớ thân rất thân với nhau, đến tận năm ngoái. Sau một biến cố, 3 người cảm thấy tớ không chịu lí giải cho họ, còn tớ thì cảm thấy mình bị lạc ra ngoài rìa. Tình cảm nhạt đi. Cho đến nay thì với P và người còn lại, tớ xã giao-hạn-chế. Còn Ph, vẫn là bạn thân, tuy không còn được như thuở ban đầu.
Một ngày kia, tớ đăng một stt về “Nắng-người cô giáo đã truyền lửa cho mình và hỏi xem, mình đã từng là nắng của ai chưa, hy vọng mình có thể là nắng với ai đó”. Ngay sau vài phút, một người bạn cho tớ xem stt-đã-ngoại-trừ-tớ của P, rằng “Có nhiều người không phải là nắng mà cứ thích chói chang. Bớt ảo tưởng”. Tớ lạnh cả lòng. Bởi dẫu cho hiện tại chẳng mặn mà, tớ vẫn trân trọng đoạn cảm tình đã qua. Tớ không hỏi, thật sự là không dám hỏi.
Bẵng đi một thời gian, Ph cùng tớ có việc đi mua vài món đồ. Không hề biết trước, Ph đón tớ ghé qua chỗ P làm. Rất bối rối, song tớ vẫn cười hỏi chuyện vài câu. Còn P, từ đầu tới cuối còn chẳng cho tớ lấy một ánh mắt. Sượng sùng. Tớ buồn bã cả một thời gian. Bởi vì thái độ ngày hôm ấy của P đã rõ ràng.
Cách đây dăm tuần, Ph năng xuất hiện bên tớ. Xem phim, đi ăn uống, cùng nhau về, cùng nhau đi mua đồ. Nghi ngờ tớ hỏi, mới biết hai người đang cãi nhau. Có một lần vô tình chụp hình đồ ăn của hai đứa, tớ muốn post, Ph cản. Ấp úng rằng không hay lắm, vài bữa sau hãy post, mà chọn tấm đừng có mặt, đừng tag. Khi đó tớ đã hơi ngờ ngợ, cảm giác rằng mình hoặc là người thế thân, hoặc là kiểu không quan trọng. Kiểu sau thì tớ chấp nhận.
Rồi thời gian lại qua, đến sáng nay gặp mặt nhau một cách vô tình. Bạn đi chung nhìn thấy Ph và P trước cổng trường nên gọi tớ.
Lúc quay qua thì 3 đứa đã nhìn thấy nhau, tớ bèn đi lại chào một câu dẫu biết mình không được hoan nghênh. Bọn tớ nói chuyện với nhau đúng 4 câu, trong đó đến 2 câu là mở đầu và kết thúc. Lúc quay bước đi, bạn tớ đã ôm vai an ủi “đừng thương tâm”. Người ngoài cuộc còn có cảm giác, sao tớ lại chẳng đau lòng. Sáng nay tớ thật sự rất thất vọng về Ph. Lúc này, tớ vẫn rất muốn inb cậu ấy hỏi rằng, sáng nay sự lạnh nhạt ấy là như thế nào. Song vẫn không đủ can đảm. Cậu ấy là duy nhất trong tim mà dẫu cho đã từng bị đâm đến đầm đìa máu, chấp nhận đứng ở một bên để cậu ấy chỉ tìm đến khi có chuyện buồn lòng hoặc khó khăn chẳng ai sẻ chia, chỉ để giữ lại trong tim tớ miếng dằm đã găm sâu vào trong thịt mềm mại, yếu ớt. Cho nên tớ sợ một kết quả nào đó sẽ khiến mình thêm thương tâm.
Tớ ghét mình quá yếu nhược đi, dây dưa mãi trong một mối quan hệ mập mờ, mỏng manh. Bọn tớ đã từng tan vỡ từ 4 thành 2. Đoạn thời gian ấy khiến tớ như muốn gục ngã. Tớ không biết rằng nếu cả cậu ấy cũng đâm tớ thêm một đao thì tớ liệu có tan vỡ không nữa đây?!
Nguồn: Cỏ Hoang