LÀM SAO ĐỂ SỐNG TRONG HIỆN TẠI – HOW TO LIVE IN THE MOMENT

Nhật ký tâm sự chia sẻ và gắn kết yêu thương

LÀM SAO ĐỂ SỐNG TRONG HIỆN TẠI – HOW TO LIVE IN THE MOMENT

———————————
Ngày trước mình đã từng là một người khá ít nói, kiệm lời, đi cafe hay đi ăn cùng nhóm bạn thì luôn luôn chỉ là người lắng nghe câu truyện của người khác, trong khi đầu óc thì suy nghĩ đi đâu như một người mất hồn vậy. Có nhiều lúc mình suy nghĩ rằng, cuối cùng, mình ngồi đây làm cái quái gì vậy, tại sao bây giờ không phải ôm cái laptop với bộ phim yêu thích đang xem dở ở nhà của mình…

Mình né tránh hẹn hò, né tránh đi chơi, gần như cuộc trò truyện nào cũng có trở thành cực hình đối với mình, nói ra những câu nói đúng với hoàn cảnh sao mà khó quá vậy, mà trong khi trong đầu toàn những suy nghĩ về chuyện quá khứ, tương lai.

Mình cũng xin kể cho các bạn một câu chuyện sau đây: Ở lớp đại học của mình, có một cậu bạn nếu như áp dụng thang đo độ “thú vị” của mình thì thực sự cậu ta có một cuộc sống rất đỗi bình thường. Không đọc sách, không tham gia các hoạt động xã hội, cũng không hay gặp người nổi tiếng, cuộc sống cũng chỉ đơn giản xoay quanh chơi game, thỉnh thoảng đi café, đến lớp cũng chỉ nghịch điện thoại, nói chuyện riêng. Tuy nhiên cậu ta thường lại là tâm điểm của các cuộc trò chuyện, dường như luôn có một nhóm bạn vây quanh mong muốn được trò truyện cùng. Tại sao lại như vậy, trong khi mình cũng là con khá là người năng động, tham gia vài chương trình tình nguyện, chơi thể thao, ca hát ở clb đàn, đọc sách, đi du lịch… Nhưng dường như những gì mình nói ra gần như không hòa nhập với bất cứ hoàn cảnh trò truyện nào cả.

Mình bắt đầu lao vào tìm hiểu về các nội dung phát triển bản thân, kỹ năng giao tiếp, thậm chí cả những Live stream của các diễn giả mang tiêu đề rất kêu gồm những cụm từ như: “Thành Công”, “Giàu Có”, “Thịnh Vượng” nhưng thực sự hầu hết những thứ như vậy xem xong chỉ tạo được động lực tạm thời nhưng gần như không đọng lại cho mình chút kiến thức nào có vẻ khả quan cả. Tuy nhiên, những nội dung tiếng Anh nước ngoài mới thực sự là mỏ vàng các kiến thức nhân loại để các bạn có thể khai thác và nếu chỉ ngồi chờ các tài liệu được dịch sang tiếng Việt thì các bạn đang khá chậm chân rồi đấy. Sau đây là hai bước mình đã áp dụng và mình luôn luôn nhớ để đưa bản thân trở lại với thực tại hơn, gắn kết bản thân với con người mình trò chuyện hơn.

———————————
BƯỚC ĐẦU TIÊN: HÃY ĐEM CÁC GIÁC QUAN CỦA BẠN TRỞ LẠI HIỆN TẠI

Bạn có hay suy nghĩ nhiều? Bạn có hay để đầu óc của bạn tràn ngập những giọng nói cũng quái nào cũng léo nhéo trong đầu khiến bạn thỉnh thoảng muốn hét lên: Hãy câm ngay lại đi. Nhưng tin vui là ngay cả đối với những người nổi tiếng giàu có thành công trên thế giới, việc phải đấu tranh với giọng nói trong đầu cũng là một công việc gì đó rất bình thường mà họ phải đối mặt hàng ngày. Giọng nói trong đầu không xấu, thông thường nó sẽ giúp đỡ bạn rất nhiều, ví dụ như giúp bạn ra quyết định chín chắn trong thời điểm phải đàm phán ký kết một hợp đồng quan trọng, hoặc đang bắt đầu đặt bút viết lên bản kế hoạch kinh doanh đầu tiên của mình. Tuy nhiên, nếu lúc nào trong đầu bạn cũng ngập tràn những câu hỏi và câu trả lời đấu đá cãi nhau ầm ầm, thì có lẽ bạn đang suy nghĩ quá nhiều, mà những suy nghĩ đó lại thường tưởng tượng hộ cho bạn những câu chuyện tiêu cực có thể xảy ra trong tương lai. Điều đó sẽ dẫn đến lo lắng, sợ hãi, và mất niềm tin vào chính mình và tự đưa bản thân vào những hoàn cảnh mà mình không hề mong muốn.

Vậy, chúng ta làm sao để có thể giải phóng hoàn toàn đầu óc và giành lại quyền kiểm soát tâm trí của chính mình? Mình có một tin vui cho các bạn đây: Rằng để lập trình lại đầu óc của mình theo hướng có lợi cho bản thân lại là một điều cực kỳ đơn giản. Hãy thực hiện một cách sau đây: BẤT KỂ BẠN ĐANG LÀM ĐIỀU GÌ, HÃY ĐẶT TOÀN BỘ CÁC GIÁC QUAN CẢM NHẬN CỦA BẠN VÀO VIỆC MÌNH ĐANG LÀM. Ví dụ: Nếu bạn đang bước đi xuống phố, hãy để ý sức nặng của bàn chân trên từng mũi giày của mình, đảo mắt nhìn ngắm thật chi tiết hoạt động của mọi người đang làm việc xung quanh bạn, cảm nhận ánh nắng chiếu vào mặt, làn gió luồn qua kẽ tay, mùi thơm của hàng bỏng ngô bay qua khẽ lùa qua không khí. Nếu bạn đang rửa tay, hãy cảm nhận độ trơn của xã phòng lăn trong tay bạn, sự mát mẻ khi dòng nước chảy qua bàn tay, hương thơm của mùi xà phòng bay lên mũi. Nếu như ngay lúc đó, bạn đang cảm thấy như mình đang thực sự sống, thực sự hòa vào không gian, hoàn cảnh, thả lỏng cho bộ não lắng nghe từng cảm xúc sâu thẳm nhất từ trong tim mình, thì có lẽ bạn đang sống trong thực tại rồi đó.

———————————
BƯỚC THỨ HAI: HÃY CHO THẾ GIỚI BIẾT ĐẾN CẢM XÚC CỦA BẠN, NGAY LÚC NÀY

Mỗi khi các bạn cảm thấy đầu óc mình dường như trống rỗng và rơi vào trạng thái: “Không có gì để nói cả”, thì bạn hãy ghi nhớ một sự thật như sau: “THỰC SỰ TRÊN THẾ GIỚI NÀY KHÔNG HỀ TỒN TẠI KHÁI NIỆM MỘT CON NGƯỜI NHÀM CHÁN, BẠN CHỈ THỰC SỰ ĐANG CHỌN CÁCH KHÔNG THỂ HIỆN VỚI THẾ GIỚI BÊN NGOÀI CẢM XÚC CỦA CHÍNH MÌNH MÀ THÔI” Đó là sự thực, bởi vì có một thực tế rằng cách duy nhất để có thể kết nối cảm xúc của bạn đến với người đối diện là thực sự nói ra những gì mình mong muốn, tiếc nuối, bực tức, giận giữ hay mộng mơ về mọi sự việc đang xảy ra bên dưới góc nhìn của chính bản thân bạn. Nhưng tại sao chúng ta thông thường lại không chọn cách ứng xử như vậy? Nguyên nhân đến từ việc chúng ta mất niềm tin vào chính bản thân mình và ép bộ não hướng tới những suy nghĩ khô khan mà ta cho rằng đó mới là những nhận định gây ấn tượng hoặc nghe có vẻ như rằng xã hội sẽ chấp nhận điều đó.

Khi kể lại cho ai đó một câu chuyện, ta thường có xu hướng nói về những chi tiết bên lề như: “Ngày hôm đó đã có những ai?”, “Hôm đó thời tiết như thế nào?”, “Ở chỗ đấy có đông người không”, và thao thao bất tuyệt về những chi tiết bên lề nhưng lại gạt đi những cảm nhận thú vị nhất của riêng chính bản thân mình: “Cảm giác ngại ngùng khi đi đến chỗ đông người một mình nó như thế nào”, “Cảm giác như bị sét đánh khi bắt gặp ánh nhìn của một cô gái nào đó”, “Cảm giác xấu hổ kinh khủng khi lỡ tay làm một việc gì đó”. Như vậy, chúng ta cũng quên mất luôn rằng việc người khác thực sự muốn chúng ta làm là hãy cho họ biết cảm giác duy nhất và độc nhất khi được tồn tại và sống theo cách của riêng mình là như thế nào. Và đôi khi, thỉnh thoảng bên bàn nhậu, chúng ta lại được trải nhiệm những phút giây thú vị của những con người mà ta cho rằng họ “hoàn toàn bình thường” khi họ dám thổ lộ ra những trải nghiệm, những mong muốn, những đau thương, những nỗi niềm mà có lẽ chúng ta sẽ không được nghe thấy hàng ngày. Những con người thú vị đó cũng không nhất thiết luôn là những người có vẻ ngoài nổi trội hay miệng nói đầy thuật ngữ về những đề tài như khoa học, lịch sử, chính trị, thiên văn học hay những người thường xuyên chu du vòng quanh thế giới. Họ chỉ đơn giản là những phóng viên tự tường thuật một cách chân thật nhất những xúc cảm rung động về thế giới xảy ra bên trong chính con người của họ. Chúng ta lảm nhảm với thế giới xung quanh, bởi vì chúng ta thiếu cam đảm để nhìn nhận một cách kỹ lưỡng và thoải mái về phía sau bản chất con người chúng ta là như thế nào.

Vậy, bạn đang có cảm giác bị rời xa thực tại vì bị mất năng lượng vì một chuyện xấu gì đó hoặc rằng bạn thực sự nghĩ rằng mình đúng là một con người nhàm chán vô dụng nhạt nhẽo nhất trên thế giới này ư? Hãy đơn giản là trả lại lý do cho nguyên nhân tại sao bạn lại thiết lập các mối giao tiếp xã hội với người khác, hãy cho cả thế giới thấy cái cảm giác hoang mang, sợ hãi, sung sướng về các trải nghiệm mà bạn đang có với cuộc sống, mục đích đơn giản chỉ để biết rằng, với cuộc sống ngắn ngủi của bạn so với lịch sử loài người, bạn chắc chắn không phải là người cô đơn.

Phạm Thanh Tùng

Nhân tiện đây, mình đang bắt đầu xây dựng thương hiệu cá nhân trên Facebook và nếu các bạn nhận được giá trị qua bài viết này thì hãy chia sẻ, kết bạn và theo dõi trang cá nhân để ủng hộ mình nhé

Subscribe
Notify of
guest
0 Bình luận
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x