Không biết tự bao giờ tôi bắt dầu có sở thích viết lách, từ những dòng vu vơ rồi dần dần muốn tưởng tượng ra một câu chuyện nào đó để thành cái gọi là truyện ngắn.
Tôi viết cũng được vài mẫu truyện ngắn gọi là tàm tạm. Cũng có lần định gửi đăng báo này nọ nhưng thôi, thậm chí đã từng nhập vào file word để lưu trữ nhưng giờ đã bị xóa mất.
Mẫu truyện ngắn đầu tiên tôi viết là dựa vào một bài viết trên báo Mực Tím, tôi tìm được cảm hứng sáng tác vì nể phục một cô bạn gái giỏi văn, đọc những mẫu truyện ngắn mà bạn ấy viết thật thấm thía, thật hay. Sau đó tôi tưởng tượng ra thêm nhiều chi tiết để đưa vào câu chuyện của riêng mình. Tôi đặt tiêu đề cho câu chuyện là “Thần Tượng” rồi trao đổi câu chuyện mình viết ra với người bạn thân lúc đó cũng đang mê các bài văn học trên báo.
Phải nói là tôi bị nhiễm phong cách của Nguyễn Nhật Ánh rất nhiều. Tôi đã đọc rất nhiều tác phẩm của ông. Những tác phẩm gần đây tôi ích có thời gian đọc qua, tuy nhiên cũng có xem đánh giá từ trên báo đài. Phải nói tôi nể phục ông ở cách dẫn chuyện rất lôi cuốn. Đa phần các tác phẩm của ông đều có kết thúc buồn. Mà cũng phải thôi, nếu vui thì làm sao kết thúc được.
Đọc nhiều tác phẩm văn học, truyện ngắn rồi đâm ra nghiện và bị ảnh hưởng theo. Chắc cũng vì thế mà điểm môn văn của tôi được cải thiện rõ rệt hẳn ra. Năm lớp 9 lần đầu tiên bài kiểm tra môn văn tôi được 7 điểm. Còn năm lớp 12 thì kết quả thi học kỳ hai môn văn cũng được 7 điểm ( lớp chỉ có 3 người được điểm 7 mà thôi).
Ngày xưa khi miêu tả cảnh hoặc con vật gì đó tôi thường bí lối hành văn, chả biết phải viết gì, miêu tả gì hết. Còn bây giờ thì một vấn đề nhỏ tôi có thể viết nó thành vài trang giấy là chuyện bình thường. Góc độ phân tích và đánh giá rồi so sánh ngày càng sâu rộng hơn. Có lẽ do tuổi đời nó tỉ lợi thuận chăng? Trải nghiệm nhiều, đọc nhiều báo, nhiều sách thì lượng thông tin kiến thức càng nhiều thêm ra để phục vụ cho cái nhu cầu “chém gió văn chương”. Tôi bị nhiễm và bạn cũng có thể là bị nhiễm rồi đó. Hãy xem lại cách sống có sao chép một ai đó không?
Nếu có cơ hội tôi cũng rất muốn chép lại các câu truyện ngắn và đăng lên blog này để cho con cháu sau này đọc và biết đến. Hãy đọc nhiều, viết nhiều rèn luyện nhiều hơn nữa thì mới mong phát huy hết được tiềm năng sở thích trong mỗi con người. Khi đó sẽ thú vị lắm.
Có lúc tôi tự nhủ sau mình không viết lách gì đó rồi đem bán. Nhưng rồi nghĩ lại chắc chẳng ai mua đâu. Mà đúng thật, cách hành văn của tôi còn nhiều cái lủng củng đọc chưa xuyên suốt lắm. Đôi lúc lại sai chính tả, đọc chả hiểu vấn đề đang nói ở đây là gì. Dù sao thì sở thích viết lách vẫn luôn là một phần sở thích của riêng tôi và tôi sẽ duy trì và truyền cảm hứng cho con cháu sau này.
Hẹn gặp các bạn ở những tập truyện ngắn tôi đăng tại chuyên mục Truyện ngắn nha. Hãy đánh giá nhiệt tình nhé.
Cám ơn bạn đã kiên nhẫn đọc tới phần này.
Tag: truyện ngắn, tập viết truyện, yêu truyện ngắn, viết truyện ngắn, yêu viết lách, thích văn học