Chuyện hướng nội – phải chăng không có phương pháp tốt

Nhật ký tâm sự chia sẻ và gắn kết yêu thương

Chuyện hướng nội

Sau khi bị quá nhiều người nói là ít nói thế??? thì mình nghĩ mình cũng hơi ít nói thật. Sự thật mình là người không thích nói điều gì thừa thãi ở nơi đông người (nói cách khác là những nơi không có bạn bè thân) mình chẳng muốn nói gì cả.

Mình không hiểu tại sao tính mình từ bé đã vậy rồi chỉ quanh bạn thân, người thân mới nói chuyện không thì không có việc gì mình sẽ không nói. Mẹ mình luôn nhắc nhở mình là phải khéo léo ăn nói mình ngành của mình cần giao tiếp nhiều, những buổi ăn cơm chung cả họ mình cũng cố nói gì đó để mẹ vui nhưng đấy là cố thôi. Mình thấy điều đó hết sức mệt mỏi nhưng vẫn cố làm. Chẳng khả quan gì cả, kiểu như mình bị ép buộc nên khuôn mặt vẫn biểu cảm gì đó. Mình cũng không đến mức trầm cảm mà mẹ mình, cả họ mình nữa nghi mình cứ dui dúi trong nhà thì trầm cảm thật. Nhưng mình biết mình không trầm cảm, mình chỉ hướng nội một chút thôi.

Mà nhưng ai mình gặp, mình thấy thích tính cách của họ thì mình sẽ rất thích nói chuyện với họ (mình toàn là người inbox trước). Mình cũng muốn trở thành một người hướng ngoại, thích đám đông, thích trở nên cuồng nhiệt với cái gì đó nhưng mọi thứ cứ bình bình và mình cũng không thích giao thiệp nhiều. Người lớn đều bảo sau này đi làm cần có mối quan hệ này nọ mình bảo là mình không cần. Có phải mình ngu ngốc lắm không khi không chịu thay đổi mình như thế???

Nói thật là mình cũng cố nhiều lần rồi nhưng không được @@

Subscribe
Notify of
guest
0 Bình luận
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x